Thương Một Người
Thương ai về ngõ tối sương rơi ướt đôi môi
Thương ai buồn kiếp đợi lạnh lùng ánh sao rơi
Thương ai về ngõ tối bao nhiêu lá rơi rơi
Thương ai cười không nói ngập ngừng lá hôn vai
Thương nụ cười và mái tóc buông lơi
Mùa thu úa trên môi từng đêm qua ngõ tối
Bàn chân âm thầm nói, lặng nghe gió đêm nay ngại ai buốt đôi vai
Bờ vai như giấy mới sợ nghiêng hết tình tôi
Thương ai về xóm vắng đêm nay thiếu ánh trăng
Đôi vai gầy ướt mềm người lạnh lắm hay không
Thương ai màu áo trắng trong như ánh sao băng
Thương ai cười trong nắng ngại ngùng áng mây tan
Thanh Thúy tên thật là Nguyễn Thị Thanh Thúy, sinh năm 1943 tại Huế trong một gia đình có 5 người con. Do bà mẹ mắc bệnh nan y nên gia đình Thanh Thúy phải rời đất Thần kinh đưa mẹ vào Sài Gòn chữa trị.
Gia
đình họ thuê một căn nhà nhỏ trong con hẻm trên đường Cao Thắng. Để mưu
sinh và để kiếm thêm tiền phụ vào việc thuốc thang cho mẹ, Thanh Thúy
đã đến với nghiệp ca hát khi mới 16 tuổi. Thân gái dặm trường nơi đất
khách quê người, điều khiến cho Thanh Thúy “dám” tự tin xuất hiện dưới
ánh đèn sân khấu chính là giọng hát của mình vốn từng được nhiều lời
khen ngợi.
Lần đầu tiên tiếng hát Thanh Thúy đến với công chúng Sài Gòn là ở
phòng trà Việt Long của Đức Quỳnh vào cuối năm 1959. Với chất giọng
trầm ấm, hơi khàn và lối phát âm, nhả chữ rất riêng, giọng ca của Thanh
Thúy mang nỗi buồn man mác, nghẹn ngào nức nở. Dáng dấp mảnh mai và mái
tóc dài buông lơi trên đôi vai gầy trong tà áo dài màu trắng hoặc lam
nhạt... tạo cho nàng ca sĩ xứ Huế này một phong thái thật đặc biệt…
Những
bản nhạc Thanh Thúy thường hát là Giọt mưa thu (Đặng Thế Phong), Tiếng
xưa (Dương Thiệu Tước), Kiếp nghèo (Lam Phương), Tàu đêm năm cũ, Nửa đêm
ngoài phố (Trúc Phương)…
Tháng
6.1960, thân mẫu của Thanh Thúy qua đời, điều đó càng làm cho giọng hát
của chị thêm não nùng để những ai “lỡ nghe” đều có cảm xúc lâng lâng…
Và, như đã nói ở bài trước, có cả một thế hệ văn nghệ sĩ ở Sài Gòn đâm
ra… mê mệt với Thanh Thúy, trong đó có một chàng thư sinh mới tò te bước
vào làng nhạc, nhưng sau này rất nổi tiếng: Trịnh Công Sơn!
Đó
là lần ngồi ở nhà hàng Mỹ Cảnh, chàng trai trẻ Trịnh Công Sơn đã viết
vào một mảnh giấy nhỏ, đề nghị ca sĩ Thanh Thúy hát bài Giọt mưa thu của
Đặng Thế Phong. Điều chàng bất ngờ là Thanh Thúy đã hát bài này với một
cảm xúc thật mãnh liệt, khi hát “...vài con chim non chiêm chiếp kêu
trên cành, như nhủ trời xanh: Gió ngừng đi, mưa buồn chi, cho cõi lòng
lâm ly... Ai nức nở thương đời châu buông mau, dương thế bao la sầu...” -
nhớ đến người mẹ bị lao
phổi nặng, đang mỏi mòn chờ con trong căn nhà nhỏ ở con hẻm sâu - nàng
đã bật khóc. Những giọt nước mắt đọng trên vành mi của người ca sĩ tuổi
mới tròn trăng đã gieo vào lòng Trịnh Công Sơn nỗi xúc cảm tràn ngập để
chàng viết thành ca khúc Ướt mi.
“Khi
hoàn thành, tôi nắn nót chép lại thật kỹ càng và luôn mang theo bên
mình chờ có dịp tặng nàng. Với sự nhút nhát của tuổi trẻ, tôi không dám
đưa tặng ngay mà phải chờ khá lâu mới có cơ hội. Một hôm tôi đánh bạo,
tìm một chỗ sát sân khấu, dự định khi nàng vừa dứt tiếng hát là tôi sẽ
đứng lên đưa luôn. Đã mấy lần định làm vẫn không kịp. Nàng vừa cúi đầu
chào khán giả là đã có người chực sẵn rước đi ngay. Cái đêm định mệnh mà
tôi quyết tâm an bài đã thành công. Khi cầm bản nhạc trong tay, nghe
mấy lời lí nhí của tôi, nàng chỉ thoáng nhìn tôi một chút rồi quay vào
hậu trường. Đêm đó, tôi nôn nao không ngủ được... Mãi đến hai tuần sau,
khi tôi sắp tuyệt vọng vì mỏi mòn chờ đợi thì một đêm kia, khi bước lên
bục diễn, dàn nhạc dạo khúc mở đầu thì nàng ra dấu cho dàn nhạc tạm im
tiếng để nàng nói vài lời: “Thưa quý vị ! Đêm nay Thúy sẽ trình bày một
tác phẩm rất mới của một nhạc sĩ rất lạ tặng cho Thúy. Đó là nhạc phẩm
Ướt mi của tác giả Trịnh Công Sơn. Hy vọng đêm nay sẽ có sự hiện diện
của tác giả để Thúy được nói vài lời cám ơn”. Nói xong, nàng quay sang
ban nhạc, đưa bản nhạc của tôi cho họ dạo nhạc bắt đầu. Nàng cất tiếng
hát: “Ngoài hiên mưa rơi rơi, lòng ai như chơi vơi. Người ơi nước mắt
hoen mi rồi. Đừng khóc trong đêm mưa, đừng than trong câu ca... Buồn ơi
trong đêm thâu, ôm ấp giùm ta nhé: người em thương mưa ngâu, hay khóc
sầu nhân thế…Trời sao chưa thôi mưa, ôi mắt người em ấy. Từ đây thôi mờ,
nước mắt buồn mi em thơ ngây...”. Tôi run lên trong lòng vì sung
sướng và xúc động…Khi dứt tiếng hát, nàng dừng lại khá lâu, có ý chờ
người tặng nhạc. Tôi thu hết can đảm, bước lên và nói: “Xin cám ơn Thanh
Thúy đã hát bài nhạc của tôi”. Nàng “A” lên một tiếng ra vẻ bất ngờ rồi
nói tiếp: “Thúy rất cám ơn anh đã tặng cho bản nhạc. Thúy muốn nói
chuyện riêng với anh được không ?”. Tôi luống cuống gật đầu…Tôi cùng
nàng đón taxi về nhà nàng. Nhà nàng ở sâu trong một ngõ hẻm...
Cũng chính từ ngõ hẻm nhà nàng mà Trịnh Công Sơn làm tiếp bài Thương một người: “Thương
ai về ngõ tối, sương rơi ướt đôi môi... Thương nụ cười và mái tóc buông
lơi. Mùa thu úa trên môi, từng đêm qua ngõ tối, bàn chân âm thầm nói.
Lặng nghe gió đêm nay, ngại buốt quá đôi vai. Bờ vai như giấy mới, sợ
nghiêng hết tình tôi…”. Đó là hai bản nhạc trong “thuở vào đời” của Trịnh Công Sơn và những kỷ niệm thật đẹp với nữ ca sĩ Thanh Thúy.
Hà Đình Nguyên
No comments:
Post a Comment