Ở phương này bốn mùa yên, lắng
mà hồn như biển dậy sóng ngầm
Nhớ viễn vông, lòng như đò vắng
thả xuôi theo con nước... biệt tăm!
Tiếng thời gian mỏi mòn vang động
Ngày qua mau đến mức không ngờ
khi sớm, tối quay cuồng nhịp sống
trôi miệt mài xa lắc, xa lơ.
Cố giữ mùa xuân Em lộc biếc
cho thu tôi bớt lạnh thềm hoang
Mong tìm hương nắng trong sương tuyết
để may ra ấm chút đông tàn.
Tuổi đôi mươi héo vì định phận
Giờ hơn 6 bó vẫn... buồn thiu!
Cơn bão trong đời chưa lắng đọng
đã thấy xanh xao biết bao chiều.
Biết đến khi nào đêm yên giấc
cho hồn man mác nụ tình xanh
cho tim nồng giữ nguyên nhịp đập
nhịp của hoa niên thắm mộng lành!
HUY VĂN PT
No comments:
Post a Comment